Xin chào,
Hôm nay bạn khỏe không?
Công việc của bạn thế nào?
Khi đọc tựa đề bài viết này… bạn có nghĩ rằng Blog Coppha Nhôm sắp đóng cửa không?
Nếu đó là sự thật thì bạn sẽ tiếc nuối chứ?
Mình sẽ rất hạnh phúc nếu như bạn trả lời CÓ.
Đối với cá nhân mình, xây dựng Blog Coppha Nhôm không chỉ là công việc thứ hai mà còn là nuôi dưỡng “đứa con tinh thần”.
Vì vậy sẽ rất “đau lòng” nếu như phải chia tay nó.
… haizzzz… đó chỉ là chuyện tương lai.
Còn bây giờ, vì sao mình gửi đến bạn tâm thư này?
Có hai lý do.
Mình muốn giải bày tâm sự khi mở chính sách Memberships. Và muốn gửi lời cảm ơn đến bạn.
Bạn muốn đọc lý do nào trước?
Thật sự đối với những người “viết vời” như mình, có được một lượng độc giả là một niềm hạnh phúc to lớn.
Mỗi bài đăng lên, mình luôn theo dõi từng lượt đọc, lượt like, share, comment.
Mỗi email được gửi đi mình theo dõi từng lượt mở, lượt click.
Mỗi một độc giả được thêm vào danh sách là niềm vui được cộng dồn.
Và, mỗi lần nhận được lời cảm ơn từ ai đó, cảm xúc cứ như vỡ òa, sướng không tả nỗi…
Cảm ơn bạn, những bạn đọc trung thành đã mang đến cho mình niềm hạnh phúc đó.
Cảm ơn bạn, những người anh em đồng môn đã mang đến cho mình động lực.
Thú thật, khi nhen nhóm xây dựng blog, mình cũng có mục đích rõ ràng.
Mình mong muốn tạo dựng uy tín cá nhân. Có một chỗ đứng trong nghề nghiệp.
…. và cuối cùng là mang lại tiền bạc.
Sau gần 2 năm, mình vẫn chưa đủ khả năng để biến nó thành sự thật….
Đâu đó mình từng đọc câu nói của Napoleon Hill: “Bạn phải cho đi trước khi nhận được”.
Có lẽ thứ mình nhận được chính là niềm vui.
Nhưng gần đây, mình lại vỡ lẽ: Mình đang ngộ nhận?
Bởi niềm vui đó không đủ lớn để thoi thúc mình tiếp tục cho ra mắt những bài viết chất lượng với tâm thế “sục sôi” như thời gian đầu nữa.
Bởi niềm vui đó không thể bù đắp được thời gian, công sức, tiền bạc mà mình đã bỏ ra.
Thiếu tiền để làm động lực chăng?….
… thật sự là như vậy.
Mình quả không đủ bản lĩnh “để biết niềm vui, phải biết chia sẻ. Hạnh phúc sinh ra từ hai thứ đó” như Lord Byron từng nói.
Mình cần tiền để duy trì cảm xúc.
Sau nhiều đêm trằn trọc…
Và…,
… chính sách Memberships được xây dựng, nhằm khóa tất cả các bài viết nâng cao đã tiêu tốn nhiều thời gian, sức lực của mình.
Hơn ai hết mình nhận thức rõ hậu quả từ việc làm này.
Sụt giảm lượt đọc, đánh mất vị trí top đầu trên trang tìm kiếm, ảnh hưởng xấu đến trải nghiệm người dùng.
Với dân làm blog, điều đó rất tồi tệ!
Mình có thể chấp nhận.
Nhưng có một điều còn tệ hại hơn thế: Nhiều người cho rằng mình đang tìm cách “móc túi” của họ.
Mình không hề chối cãi.
Nhưng quả thật, với 150k của bạn mình không thể giàu lên được.
Thử hỏi liệu có đủ vài ngàn người đăng ký để mình bỏ túi vài trăm triệu đồng không?
Bạn cũng biết, với lượng người quan tâm đến cốp pha nhôm chỉ đếm trên đầu ngón tay, thì lấy đâu ra con số lớn như vậy.
Có chăng cũng còn xa lắm, cả chục năm nữa.
Trong tầm ấy thời gian số tiền mình bỏ ra để duy trì trang web cũng không hề kém cạnh.
Dù gì, có tiền vẫn hơn. Không có tiền mà vẫn hạnh phúc thì quả thật mình đang dối lòng.
Có lẽ trong chúng ta ai cũng muốn nhận lại nhiều hơn là cho đi. Thích dùng hàng free hơn là trả phí.
Nhìn quả táo bị cắn dỡ ở siêu thị Auchan mà chỉ biết gượng cười.
Hỏi thật, bạn có nghĩ xấu về chính sách Memberships của mình không?
Nếu có, hãy thử đong đếm xem:
Có phải một trăm năm mươi ngàn chỉ đủ trả 2 ly cà phê ở Highland cho hai người.
Chẳng thể mua được 10 chai bia hay một cuộc nhậu để mời người mang đến kiến thức cho bạn.
Nhưng nó đủ thể hiện sự tôn trọng, sự ủng hộ đối với một người cần tiền để nuôi dưỡng niềm vui chia sẻ như mình.
Nếu bạn cho rằng chúng ta đang bán buôn, bỏ tiền đổi lấy kiến thức thì mình không còn gì để nói.
Mình chỉ mong bạn thấu hiểu: Cho đi mới nhận lại.
Cảm ơn bạn lần nữa,
Hưng.
(Bài viết được cập nhật vào 22/08/2023)